Hai người bắt đầu cúi đầu ăn, lúc ăn không ai nói một tiếng.
Lạc Táp vốn trầm mặc ít lời, về sau khi ở một chỗ cùng Tưởng Mộ
Tranh, cô vẫn như vậy, ngẫu nhiên sẽ làm nũng với anh một chút, nhưng
Tưởng Mộ Tranh không hài lòng, anh sẽ ôm cô, hôn cô, quấn lấy cô, bắt cô
làm nũng với anh.
Nhiều năm sau Lạc Táp nhớ lại, nơi cô làm nũng nhiều nhất là trên
giường, bởi vì nếu không làm nũng, Tưởng Mộ Tranh sẽ không buông tha
cho cô.
Người đến ăn sáng nhiều lên, nhà ăn dần dần trở lên náo nhiệt, nhưng
chỉ có chỗ của bọn họ là quạnh quẽ vắng lặng, giống như mùa đông khắc
nghiệt.
Tưởng Mộ Tranh ngước mắt, thoáng nhìn cô, nói: "Khi em còn nhỏ,
có phải lúc dì Du đóng cửa tủ lạnh, không cẩn thận nhốt em vào trong tủ
lạnh đúng không?"
Sự lạnh lùng toát ra từ trong xương.
Không giống như người cố ý giả thanh cao lạnh lùng, cô chỉ cần
không cười không nói lời nào thì đã đủ để có thể đông chết người bên cạnh.
Lạc Táp: "Ừ, ở trong tủ lạnh tu luyện chín chín tám mươi mốt ngày."
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Tự làm mình nghẹn họng.
Lạc Táp uống sữa, suy nghĩ chuyện Tưởng Mộ Tranh mới nói, từ nhỏ
đến lớn người khác đều nói cô như vậy, nói nhìn qua thấy cô không dễ ở
chung.