ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 298

Anh huýt sáo, nhưng tất cả đều là giai điệu của ca khúc được mọi

người yêu thích a, người khác muốn nghe còn chưa chắc anh sẽ huýt cho
đâu.

Lạc Táp híp híp mắt: "Mấy ngày nay cũng chỉ có một bài, chán!"

Chắc chắn là anh cố ý, vẫn luôn huýt bài 'Ngày mai em phải gả cho

anh'.

Tưởng Mộ Tranh cũng dễ nói chuyện: "Vậy đổi bài khác."

Anh nghĩ nghĩ, bắt đầu huýt sáo.

Lạc Táp: "..."

Người này thật đúng là...

Bài hát này quá quen thuộc, hồi cô học tiểu học, mỗi ngày cậu đều hát.

Tưởng Mộ Tranh còn đang huýt sáo, cực kỳ vui vẻ, thế nhưng trong

lòng cô bất giác bị cuốn theo tiết tấu của anh, bắt đầu nhẩm lời bài hát.

"Bỗng nhiên tôi yêu em, yêu em đậm sâu, không có lý do cũng chẳng

có nguyên nhân, tôi yêu em như thế, từ ngày đầu nhìn thấy em..."

Câu lạc bộ nằm ở vùng ngoại thành, lúc này đang đêm khuya nên cực

kỳ yên tĩnh, xung quanh vắng lặng.

Đêm nay thời tiết chẳng ra gì, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, hiện ra rồi lại

liên tục bị những đám mây lớn che khuất.

Nhìn khắp cả bầu trời mà chẳng thấy được mấy ngôi sao.

Nhưng khi Tưởng Mộ Tranh lơ đãng ngẩng đầu lên lại cảm giác trên

kia là cả bầu bầu trời đầy sao giống như có cả dải ngân hà trên trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.