ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 305

Anh đưa cho cô.

Lạc Táp cũng không từ chối: "Cảm ơn."

Tưởng Mộ Tranh nhìn vào phòng cô: "Thu dọn xong chưa?"

"Xong rồi."

"Vậy đi thôi, nói không chừng một lát nữa trời sẽ mưa."

Lạc Táp gật gật đầu, trở về phòng lấy hành lý, Tưởng Mộ Tranh thì

quay lại phòng mình.

Đóng cửa lại, Lạc Táp cúi đầu ngửi bó hoa, thật thơm, giống như mùi

hoa hồng, trước kia chưa từng chạm vào hoa baby nên cũng không biết rốt
cuộc nó là cái mùi gì.

Cô nghĩ đây là mùi hương tự nhiên của hoa baby.

Đây không phải lần đầu tiên cô được tặng hoa, nhưng lại là lần đầu

tiên cô tự tay nhận lấy.

"Lạc Lạc, đi thôi."

Tưởng Mộ Tranh ở ngoài cửa gọi cô.

" tới đây." Cô dùng một tay ôm bó hoa, một tay kéo va li đi ra ngoài.

Tới phòng khách, Tưởng Mộ Tranh rất tự nhiên duỗi tay tiếp nhận va

li của cô rồi đưa túi đồ trong tay anh cho cô.

"Đây là cái gì?"

"Đồ ăn vặt, đợi chúng ta đến Bắc Kinh chắc là phải bảy tám giờ tối,

đói bụng thì có thể ăn trước lót dạ một chút."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.