Vùng ngoại ô gió lớn, khi cửa sổ mở ra, gió lạnh xộc thẳng vào, Lạc
Táp đưa tay bắt lấy cổ áo, nhìn xuống phía dưới.
Đèn đường không sang lắm, nhưng cô vẫn có thể thấy được Tưởng
Mộ Tranh ở dưới tán cây, anh đang dựa vào thân cây, lá trên cành gần như
đã rụng hết, chỉ còn lác đác vài chiếc lá vàng phất phơ trong gió, lung lay
sắp rụng.
Một tay Tưởng Mộ Tranh kẹp điếu thuốc, một tay cầm điện thoại lắc
lắc, ra hiệu cho cô nhận điện thoại.
Điện thoại trong túi Lạc Táp rung lên, cô vốn định lui vào trong
phòng, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại lấy điện thoại ra ấn nghe.
Giọng điệu lạnh nhạt: "Còn muốn gì!"
Tưởng Mộ Tranh ngửa đầu nhìn cô, không trả lời mà hỏi lại: "Em
không nhớ anh?"
Lạc Táp: "..."
Cách một màn đêm, dù anh không nhìn thấy nhưng cô vẫn trừng mắt
liếc anh một cái, cảnh cáo anh: "Còn nói bừa là tôi cúp điện thoại đấy!"
Tưởng Mộ Tranh cười, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người cô, anh hít
một hơi rồi chậm rãi nhả ra làn khói không ai nói gì.
Trong điện thoại rất im ắng, bên tai chỉ có tiếng gió thổi, đôi khi còn
nghe được phòng ký túc xá bên cạnh truyền đến tiếng đồng nghiệp cười
đùa với nhau.
Mấy đồng nghiệp nam ở tầng dưới thì thỉnh thoảng lại hát vài câu,
giọng cũng xem như dễ nghe.
Trường bắn bị bao phủ trong bóng đêm, yên tĩnh lại lộ ra ấm áp.