Duyên Bác từ nhỏ không chơi cùng một chỗ với nhau, cũng không có hiềm
khích, chính là kì lạ ở chỗ ánh mắt thường thức lại giống nhau, vẫn không
thể nào lí giải được.
Rõ ràng không có quan hệ gì nhưng có rất nhiều chuyện gu thẩm mỹ
lại không sai biệt lắm, ngay cả chuyện nhìn quần áo thôi cũng giống nhau.
Chính anh cũng cảm thấy khó hiểu.
Nhân viên bán hành nhỏ giọng nói: " Tưởng tiên sinh, thiết kế này vẫn
còn size của ngài chỉ là màu đen, nhưng vẫn rất hợp với khí chất của ngài,
ngài có muốn đổi không ạ?"
Tưởng Mộ Tranh cũng không phải người gây khó dễ cho người khác:
" được, lấy màu đen đi, đem tag trên áo cắt đi luôn giúp tôi, tôi cần dùng
luôn."
" vâng, phiền ngài chờ một lát."
vài phút sau, nhân viên bán hàng đã đem áo là tốt cắt tag áo đem ra
trước mặt Tưởng Mộ Tranh . Tưởng Mộ Tranh thay nhanh áo rồi đi xuống
tầng.
Tới khách sạn Bốn Mùa, Tưởng Mộ Tranh ở trong phòng nghỉ chờ gần
một tiếng đồng hồ, Du Ngọc mới bàn hợp đồng xong. Tưởng Mộ Tranh
cũng là lần đầu nhìn thấy Du Ngọc, cũng giống như mẹ của anh tuy rằng đã
hơn 50 rồi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, khí chất duy trì cách giơ tay nhấc chân
đều lộ ra sự cao quý ưu nhã.
Du Ngọc vừa tới nơi liền nói xin lỗi với anh, nói làm chậm trễ thời
gian của anh. Tưởng Mộ Tranh nói vốn dĩ tối nay anh ta không có việc gì, ở
nhà hay ở đây đều giống nhau cũng là ngồi xem tin tức. Du Ngọc đem đồ
đào doãn phàm nhờ bà gửi cho con trai đưa cho Tưởng Mộ Tranh : " mẹ
cháu còn dặn dò ta một câu, nhất định phải để cháu mang đồ này cho tứ ca
của cháu trong tối nay a"