Tưởng Mộ Tranh không hôn sâu mà bắt đầu dùng đầu lưỡi phác hoạ
hình dáng môi cô. Lạc Táp run lên một cái, theo bản năng kẹp chặt eo anh
hơn một chút.
Tưởng Mộ Tranh cứ thế men theo bờ môi cô, trằn trọc cọ xát trên đó
cho đến khi hôn đủ rồi thì nói với cô: "Nếu anh gặp được em từ khi còn nhỏ
thì tốt rồi."
Lạc Táp nhìn anh, không hiểu anh có ý gì.
Anh nói: "Lúc tiểu học không biết vẽ hình thoi, môi em hình thoi này."
Lạc Táp: "Anh mở miệng đều là lời ngon ngọt, do luyện tập ra đấy
hả?"
"Trời sinh." Môi anh tiếp tục di chuyển xuống dưới, đi đến cổ cô, lại
tranh thủ nói: "Anh nói rồi, anh chỉ theo đuổi một mình em, cũng chỉ nói
lời ngon ngọt với em mà thôi."
Lạc Táp đang mặc một chiếc áo sơ mi. Nhưng cô không biết cúc áo đã
bị mở tung từ khi nào, mãi đến khi cơn gió lạnh căm căm thổi vào ngực thì
cô mới nhận ra.
Anh đã rúc đầu vào ngực cô.
Tưởng Mộ Tranh tính cởi bỏ áo ngực từ phía sau lưng cô nhưng không
thành công. Anh không kiên nhẫn nổi nữa nên trực tiếp kéo áo ngực cô tuột
xuống.
Lúc mới bắt đầu, anh không dám hôn lên vì sợ cô không muốn.
Sau đó thấy cô vẫn luôn im lặng, hai tay luồn vào tóc của anh. Anh
hiểu là cô ngầm đồng ý, lúc này mới thật cẩn thận mà hôn vào khe ngực.