ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 692

nhỏ hơn khóc lóc nên đưa đứa lớn ra ngoài sống sao? Còn lấy cái cớ êm tai
là để tốt cho đứa lớn?"

"Sau khi đẩy con đi, chắc là một nhà ba người sống những ngày tháng

rất thoải mái đi, nhưng mẹ có nghĩ tới cảm nhận của con không? Con
thường xuyên nghĩ rằng, làm thế nào mà con lại dư thừa như vậy?"

"Lúc Sở Tư Tư bị bệnh thì mẹ chăm sóc nó, vậy mẹ có nghĩ tới con

gái mẹ không phải là người máy, con cũng sẽ bị bệnh không? Nhưng những
lúc như thế mẹ đều giao con cho bảo mẫu."

"Đương nhiên, không thể phủ nhận mẹ là một người mẹ kế đủ tư cách,

rất tuyệt vời. Mẹ đối xử tốt với Sở Tư Tư đến mức không ai có thể chê
trách gì, hẳn là mẹ cũng rất hưởng thụ loại khen ngợi này nhỉ."

"Theo đuổi hạnh phúc là quyền của mẹ, con không có bất kỳ tư cách

gì để can thiệp vào. Nhưng nếu như mẹ còn chẳng thể cho con sự chăm sóc
cơ bản nhất, vậy tại sao khi ly hôn với ba con, mẹ lại cương quyết phải
tranh quyền nuôi con chứ? Nếu cảm thấy con chướng mắt như vậy, mẹ cứ
đưa con cho ba không được sao?"

Lạc Táp nghẹn ngào, dùng sức chớp chớp mắt.

"Sau này khi ba biết con sống ở bên ngoài với bảo mẫu thì có hỏi con

tại sao lại như vậy. Con nói rằng con muốn ở một mình, thật ra rất nhiều lần
con đều muốn nói với ba là con không muốn đi theo mẹ, con muốn đi theo
ba. Nhưng sau đó con lại sợ mẹ biết rồi sẽ tức giận, sẽ không bao giờ cần
con nữa, cũng sẽ không đến thăm con nữa."

"Con sợ không có mẹ, con lại sợ về sau ba sẽ có gia đình mới và có

con riêng của mình. Lúc đó ba cũng sẽ không cần con nữa. Khi đó con mới
9 tuổi thôi, con cũng không biết phải nên làm thế nào. Rồi con cũng chỉ có
thể chịu đựng. Bởi vì nếu con chịu đựng thì một tuần mẹ vẫn sẽ đến thăm
con một lần."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.