ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 693

Những ký ức thơ ấu đã bị phá thành mảnh nhỏ kia, cô không hề muốn

nhớ lại một chút nào.

Mỗi lần khi ký ức đó quay về, cô lại cảm giác như có một đôi tay đang

siết chặt nơi cô họng, khiến cô hít thở vô cùng khó khăn.

Du Ngọc nghe cô nói mà nước mắt đầy mặt, trái tim đau đớn.

Sao bà có thể không cần con gái bà cơ chứ?

Không phải là bà không muốn đi thăm cô, chỉ là khi đó cả ngày đều

bận làm ăn, có đôi khi ngay cả cơm còn không có thời gian để dùng.

Lạc Táp lấy mu bàn tay lau nước mắt: "Nhưng dù thế có nào đi nữa thì

cũng là mẹ đã sinh ra con, bao nhiêu năm qua cũng là mẹ bỏ tiền ra nuôi
lớn con, lại mua nhà mua xe cho con, còn mua cho con quần áo nhiều đến
mức mặc không hết."

"Mấy năm nay mẹ và Sở Nhất Sơn còn đưa con đi ra ngoài chơi 5 lần.

Tất cả những điều tốt đẹp mẹ làm cho con, dù có ít ỏi thì con cũng đều ghi
ở trong lòng."

"Vốn là con không muốn nhận lấy nhà cửa, chỉ là không muốn cho Sở

Tư Tư tất cả nên lúc đó mới nhận tới. Bây giờ con sẽ trả lại hết cho mẹ.
Còn mẹ muốn xử lý như thế nào thì cũng không liên quan đến con."

Lạc Táp lại hít sâu thêm vài cái: "Con thông cảm cho mẹ có khó xử

của mẹ, nhưng con cũng chỉ là một người bình thường. Con có hỉ nộ ái ố,
cũng sẽ ích kỷ, cũng sẽ tùy hứng."

"Trước hết không nói đến mâu thuẫn giữa con và Sở Tư Tư mà chỉ nói

đến Tưởng Mộ Tranh. Mẹ cảm thấy hôm nay mẹ làm như vậy là không làm
con thất vọng sao?" Trước mắt cô mịt mờ, ngay cả bầu trời xanh ở bên
ngoài cửa sổ cũng không còn nhìn rõ được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.