Nói rồi chính anh cũng ngồi xuống.
Lạc Táp bước xuống thêm một bậc, ngồi xuống gần anh, hai tay ôm
đầu gối, úp mặt xuống, không muốn nói gì.
Tưởng Mộ Tranh xoa gáy cô, đau lòng không thôi.
"Lạc Lạc."
"ừ?"
"Có chuyện, anh muốn trưng cầu ý kiến của em."
Lạc Táp ngẩng đầu, "Ừm, anh nói đi."
Tưởng Mộ Tranh nói sơ qua việc hợp tác với Sở Nhất Sơn, sau đó hỏi
cô: "Hiện tại bọn anh chưa kí hợp đồng, cho dù đã ký, anh cũng có thể bồi
thường tiền vi phạm hợp đồng. Bây giờ có hai lựa chọn, anh đang lưỡng lự
xem chọn cái nào."
Lạc Táp nhìn anh, ra hiệu cho anh nói thẳng.
Tưởng Mộ Tranh: "Anh tính tiếp tục hợp tác với Sở Nhất Sơn, coi như
dùng lần hợp tác này để trả hết toàn bộ những gì em nợ nần ông ta từ trước
đến nay. Hoặc là bây giờ lập tức hủy bỏ, đường ai nấy đi? Anh chỉ muốn
chọn cái phương thức nào mà em thích."
Anh lại bổ sung: "Em không cần lo lắng cho chuyện làm ăn của anh,
thật ra anh có đối tượng hợp tác còn tốt hơn. Lúc trước cân nhắc đến công
ty của Sở Nhất Sơn là bởi vì em."
Lạc Táp: "Em không nợ Sở Nhất Sơn cái gì cả, công ty đó có một nửa
là của mẹ em, là tài sản trước hôn nhân của bọn họ. Cho nên, nếu nói nợ thì
cũng là nợ của mẹ em, không có nửa xu quan hệ với ông ta. Mẹ em gả cho
ông ta 19 năm, em cũng chỉ đến cái nhà đó ở chưa tới 1 tháng vào lúc em 9