ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 702

tuổi, khi bọn họ mới kết hôn. Tính ra cũng không thể nói không nợ gì, có lẽ
là nợ chút tiền cơm nhỉ."

Tưởng Mộ Tranh biết Phùng Khiếu Vịnh bận, không thể có thời gian

để ở cạnh cô, hỏi: "Vậy em đều ở bên nhà cậu mợ à?" Khó trách tình cảm
của cô với bọn họ thân thiết như vậy.

Lạc Táp lắc đầu: "Đến khi em học năm cuối cấp 3, mợ mới được

chuyển từ bệnh viện huyện vào nội thành, trước kia bọn họ không sống ở
nội thành, chỉ có nghỉ hè em mới qua nhà cậu."

Tưởng Mộ Tranh ngẩn ra: "Vậy em ở với ai?"

Lạc Táp dùng sức cắn môi: "Ở cùng dì bảo mẫu nhà em."

Tưởng Mộ Tranh không hề chớp mắt mà nhìn cô: "Chỉ có lúc 9 tuổi là

em đến nhà Sở Nhất Sơn? Vậy lúc ăn Tết thì sao? Khi ăn Tết dì Du không
đưa em qua đó à?"

Lạc Táp vẫn lắc đầu: "Không muốn đi, nơi đó cũng không phải nhà

em, không có ai chào đón em, em qua đó làm gì?"

Tưởng Mộ Tranh hít sâu một hơi: "Em không muốn qua, dì Du liền để

em ở nhà một mình?"

"Cũng không phải một mình, có khi sẽ ở cùng dì bảo mẫu, hoặc nếu

như đêm 30 và năm mới mà cậu mợ không phải trực thì em sẽ qua nhà
cậu."

Trong mắt cô ngấn lệ: "Không nói mấy chuyện này nữa, được không?"

Tưởng Mộ Tranh ôm cô vào lòng: "được, không nói, không nói nữa."

Anh ôm cô thật chặt, trong lòng lại đau xót.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.