Đầu Du Ngọc đau như búa bổ, như muốn tách đôi ra. Bà không muốn
tiếp tục tốn nước miếng với ông nữa: "Sở Nhất Sơn, cho dù ông có muốn
theo họ tôi thì tôi cũng không cần."
Bà cầm lấy áo khoác và túi xách, trước khi đẩy cửa xe bước xuống thì
nói với Sở Nhất Sơn: "Mấy ngày nay nhớ giữ cho điện thoại luôn thông kết
nối, luật sư của tôi sẽ có thể liên hệ với ông bất kỳ lúc nào."
Sở Nhất Sơn sửng sốt: "Bà muốn làm cái gì!"
"Ly hôn!"
"Du Ngọc, bà bị bệnh hả!"
"Đúng vậy, tôi thật sự có bệnh. Nếu như không bệnh thì sao bao nhiêu
năm qua lại vì muốn làm một bà mẹ kế tốt mà để con gái mình phải chịu
ấm ức? Tôi muốn ly hôn rồi đi khám bệnh thử xem!"
Hai lần dấn thân vào nấm mồ hôn nhân, bà đã nhìn quá rõ ràng.
Hôn nhân với Phùng Khiếu Vịnh, mới đầu là bọn họ yêu nhau, cũng
từng thề non hẹn biển, tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi chướng ngại.
Nhưng sau này tất cả tình yêu tươi đẹp đó đã bị cuộc sống ăn mòn đến
chẳng còn lại gì.
Cuối cùng bị mài đến không còn tình cảm, không còn tinh thần để
chống đỡ nữa thì bà không thể tiếp tục bước tiếp.
Hôn nhân với Sở Nhất Sơn, vừa mới bắt đầu đã chẳng có bao nhiêu
tình cảm, cho nên sẽ không có mất mát. Hơn nữa ở trên mặt vật chất thì bà
đã đạt được thỏa mãn, đặc biệt là ở trong việc làm ăn, bà và Sở Nhất Sơn
có được sự ăn ý không cần phải nói ra. Ngoại trừ cãi nhau vì những việc
vặt vãnh trong cuộc sống gia đình, hai người chưa từng có mẫu thuẫn gì
trong việc kinh doanh.