Tưởng Mộ Tranh vẫn luôn ôm cô làm thật lâu, hiện tại cũng kiệt sức,
hai người cùng ngã xuống giường lớn. Anh cọ cọ lên mặt cô: "Có mệt
không?"
Lạc Táp mệt đến chẳng còn sức để gật đầu, nhắm hai mắt, trong đầu
trống rỗng.
Tưởng Mộ Tranh thở ra một chút, sau đó kéo chăn lên, hôn lên trán
cô: "Ngủ đi."