ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 940

Hốc mắt của cô đỏ lên.

Phó Duyên Bác nhìn tới mà đau lòng, anh lại giả vờ không biết, cười

hỏi: " xin lỗi cái gì vậy?"

Lạc Táp không lên tiếng.

Phó Duyên Bác nói: " tình cảm giữa anh cùng sư phụ giống như cha

con, thì cũng giống như anh là anh trai của em, mặc kệ giúp đỡ em cái gì
cũng là bổn phận của anh, em có cái gì mà phải nói lời xin lỗi."

Vì không muốn cô chịu đựng nỗi đau nghe tin Tưởng Mộ Tranh mất

tích lại còn tự trách bản thân đối với anh, anh lại nói: " anh thật sự rất vui vì
khi em gặp chuyện người đầu tiên nghĩ tới lại là anh."

Lạc Táp: " tôi không dám nói với ba, bởi vì..."

Cô lại nghẹn ngào.

Bởi vì cô cảm thấy Tưởng Mộ Tranh đã xảy ra chuyện.

Phó Duyên Bác nhìn cô: " Lạc Lạc, em yên tâm, dù là chân trời góc

biển, anh cũng sẽ tìm được Tưởng Mộ Tranh về cho em."

Dù sống hay chết, anh cũng sẽ tìm được Tưởng Mộ Tranh về.

Nước mắt Lạc Táp liền rơi xuống, cô nhanh tay lau đi, xoay mặt nhìn

ra ngoài cửa sổ.

Phó Duyên Bác dùng sức nắm chặt cốc nước trong tay, nước rất nóng,

nhưng không đủ để sưởi ấm lòng.

Anh vẫn luôn cho rằng không có gì có thể đả kích được cô, cô vĩnh

viễn sẽ dùng bộ mặt lãnh đạm thờ ơ đối mặt với tất cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.