anh thâm thúy, của cô lạnh băng. Lạc Táp không tiếp tục nhìn, không kiên
nhẫn nói: " nhanh giao tiền! Tôi rất vội."
Tưởng Mộ Tranh nhìn cô một cái, không nhanh không chậm rút từ ví
ra hai tờ 100 tệ, đưa tới trước mặt Lạc Táp : " tiền thừa nhớ tách lẻ ra."
Lạc Táp : " ..."
Có 30 tệ, đưa hai tờ 100 tệ lại còn muốn tách lẻ ra trả lại???
Trong một giây cô thật nhịn không được muốn mắng chết anh ta, dưới
đáy lòng nhịn xuống dưới. cũng không muốn nhìn thấy anh ta thêm một
phút giây nào nữa, đếm tiền lẻ trong tay, chỉ có 160 tệ, vừa nãy cô có nhìn
thấy trong ví anh ta có tờ 50 tệ!
Liền cùng anh ta thương lượng: " tôi không đủ tiền lẻ, anh có tờ 50 thì
đưa cho tôi đi."
Tưởng Mộ Tranh nhìn cô cười như không cười nói : " cảnh sát Lạc,
ngại quá, tờ 50 tệ kia là tôi để sưu tầm, không thể đưa cho cô."
Lạc Táp : "..."
Cô biết cùng thương lượng với tên này là không ra kết quả gì tốt đẹp,
cố ý làm khó dễ người khác, người khác sống tốt anh ta liền khó chịu.
Cô nhìn sang Tiểu Hạ , Tiểu Hạ hiện giờ đang không vội.
" Tiểu Hạ ."
Hạ Vũ Minh ngơ mất hai giây, rồi đi tới bên này: " làm sao vậy?"
Sau lại nhìn Tưởng Mộ Tranh, cho rằng người này không muốn giao
tiền phạt.