Lạc Táp : " đưa chị chút tiền lẻ."
Hạ Vũ Minh nhún vai: " hết tiền lẻ."
Vừa rồi người đi vượt đèn nhiều lắm, đều không muốn mặc cái áo kia
đi ra duy trì trật tự.
" cô chờ một chút, tôi đi vào tiệm tạp hóa đổi chút tiền." Nói rồi Hạ
Vũ Minh chạy đi đổi tiền.
100m xung quanh đây đều có cửa hàng. Tưởng Mộ Tranh nhìn bóng
dáng Hạ Vũ Minh , thu hồi tầm mắt, sau đó xoay người đi.
Tưởng Mộ Tranh dừng bước quay đầu nói: " tôi bận, không rảnh chờ."
Lạc Táp tận lực làm cho ngữ khí của bản thân bình tĩnh hơn, chỉ xem
như anh ta chỉ là một người qua đường mà đối đãi, cô nói: " không tới hai
phút liền trở về."
Tưởng Mộ Tranh: " một phút tôi cũng không có thời gian chờ."Liền
bước đi.
Lạc Táp : "..."
Không có thời gian cùng anh ta dong dài, cô thu hồi đơn phạt lại bắt
đầu tập trung làm nhiệm vụ.
Khi Hạ Vũ Minh quay trở về, Lạc Táp cùng lúc đó ngăn lại một chiếc
xe điện, người lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi, sắc mặt không kiên
nhẫn: " cái gì vậy? ai làm cái gì đâu mà giữ lại."
Lạc Táp chào, tắt xe, rút chìa khóa: " tiên sinh vượt đèn đỏ."
Người kia nhướn lông mày, ngữ khí không tốt nói: " bây giờ là đèn
xanh cô mở mắt ra nhìn đi, như thế nào?"