Tiếp sau là một khối thân thể ấm áp chen vào ổ chăn. Mạn Duẫn mở
rộng vòng tay, ôm lấy thắt lưng Phụ Vương, lập tức đi vào giấc ngủ.
Mạn Duẫn ngủ thật sự say, mãi đến thái dương lên ba sào, ánh mặt trời
gay gắt chiếu vào cửa sổ, Mạn Duẫn mới mở mắt rời giường.
Phòng cách vách ầm ĩ đến nửa đêm mới dần dần im tiếng. Mạn Duẫn lấy
quần áo, chậm rãi mặc vào, nghĩ bụng, ba người kia đã khảo vấn cả đêm,
hiện tại chắc đang ngủ rồi.
Tịch Mân Sầm đứng bên cửa sổ, nhìn con đường phồn hoa bên dưới,
nghe trong phòng có động tĩnh liền quay lại, “Tỉnh rồi? Chúng ta xuống lầu
ăn cơm trước.” Về phần ba người kia, cứ chờ bọn hắn tỉnh thì sẽ tự giải
quyết ấm no.
Mạn Duẫn ăn mặc đàng hoàng, chải sơ mái tóc, rồi kéo tay Tịch Mân
Sầm ra khỏi phòng.
Tìm một bàn trống, hai người ngồi đối diện nhau, kêu tiểu nhị bưng lên
hai món đồ ăn tùy ý.
“Phụ Vương, Tri phủ Tê thành là loại người nào?” Mạn Duẫn cầm thìa
múc cháo trắng. Cháo vừa mới được múc từ trong nồi bưng lên nên còn bốc
hơi hôi hổi, Mạn Duẫn sợ nóng miệng, không ngừng dùng miệng thổi phù
phù cho đến nguội hẳn mới đưa vào miệng.
Tịch Mân Sầm nhìn nàng chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng như quả đào
kia, chỉ tiếc sao không thể kéo qua đây hôn hai cái cho đỡ ghiền. Đáng tiếc,
nơi này là đại sảnh của khách điếm, chưởng quầy tiểu nhị đều có mặt. Tịch
Mân Sầm ẩn nhẫn cơn xúc động, tự nhủ với chính mình, dù sao cũng là của
mình, muốn hôn thì về sau còn nhiều cơ hội mà.
“Được nước làm càn.” Chỉ cần bốn chữ, Tịch Mân Sầm đã nói ra đánh
giá của bản thân đối với Ngô Lệnh Bằng.