hắn đã sớm nghe nói về tính thích sạch sẽ của Cửu Vương gia nên sau
khi hồi phủ đã lập tức phân phó hạ nhân quét tước phòng ở trong ngoài kỹ
càng.
Phòng của bọn họ nằm gần nhau, chỉ cách vài bước.
Ngô Lệnh Bằng đẩy cửa phòng một gian ra, “Cửu Vương gia, ngài ở nơi
này. Phòng của Tiểu Quận chúa ngay cách vách. Tề công tử trong gian bên
kia, hai vị Chu thị vệ ở gian cuối cùng.”
Mạn Duẫn tuổi đã không còn nhỏ, vì tránh tị hiềm nên không thể ở cùng
phòng với Tịch Mân Sầm.
Nhưng lý do này cũng không thể ngăn cản hai người nghỉ ngơi cùng
nhau. Lần trước ở hành cung, chờ đêm sâu người vắng rồi thì nếu không
phải nàng lẻn vào phòng Phụ Vương thì cũng là Phụ Vương đến phòng của
nàng. Chuyện này đã tập mãi thành thói quen rồi nên lúc này Mạn Duẫn
không muốn làm cho Ngô Lệnh Bằng hoài nghi liền dẫn đầu bước chân vào
phòng mình đầu tiên.
“Đêm đã khuya, Ngô đại nhân cũng về nghỉ sớm đi.” Tịch Mân Sầm rảo
bước tiến vào phòng mình, cửa phòng kẹt một tiếng rồi khép chặt lại.
Chu Phi khiêng đệ đệ say không còn biết trời trăng gì từng bước đi về
phòng, “Tha thứ Chu Phi không tiễn, thỉnh Ngô đại nhân đi thong thả.”
Tề Hồng nhún nhún vai, đẩy ra cửa phòng của mình, bước vào đóng
cửa.
Đèn trong bốn gian phòng lập tức được thắp sáng.
một nữ nhân dáng người quyến rũ bước ra từ góc sân, nhỏ giọng kêu:
“Phụ thân.”