Cửu Vương gia cũng đã mở miệng rồi, nếu lại chối từ thì đúng là không
thể nào nói nổi. Giống tiểu Quận chúa đã nói, nếu đã lựa chọn đi theo bọn
hắn thì cũng đâu thể mỗi ngày đều nhàn rỗi không có chuyện gì làm.
“Ngươi vào với ta.” Mạn Duẫn ngoắc Tề Hồng, hai người đi vào tiệm
may.
Ba người còn lại đều tò mò, không rõ lắm tiểu Quận chúa muốn làm gì.
Hôm nay ra đây không phải để điều tra vụ án sao? Sao Tiểu Quận chúa còn
có tinh thần mà vào cửa hàng chọn quần áo thế?
Như đoán được cái gì đó, khóe môi Tịch Mân Sầm thoáng hiện nét cười
thản nhiên, nhìn Chu Phi Chu Dương đang sững sờ tại chỗ.
“Chúng ta cũng vào nhìn một chút.” Tịch Mân Sầm cất bước.
Chu Phi Chu Dương theo sau.
Tiệm may này không nhỏ, bên trong bày đủ chủng loại quần áo, hầu hết
đều là trang phục cho nữ tử, kiểu dáng nào cũng có. So ra chỉ kém Lăng La
tơ lụa tại Hoàng cung một chút mà thôi.
Mạn Duẫn đi tới đi lui xem kỹ một vòng, rồi chỉ vào một bộ váy xám
treo trên tường. Váy dệt bằng vải thường, thậm chí có hơi thô ráp. Mạn
Duẫn mặc quen vật liệu thượng đẳng nên vuốt thế này liền cảm thấy đâm
tay.
“Tiểu Quận chúa, cho dù ngươi muốn mua quần áo thì bộ này cũng quá
lớn.” Bộ quần áo này là loại lớn nhất, với dáng người nhỏ xinh của Mạn
Duẫn thì cơ bản là mặc không vừa.
Mạn Duẫn chớp chớp mắt nhìn Tề Hồng: “Ai nói bản Quận chúa mua
cho chính mình, đây là mua cho ngươi mặc.”