thể lực, buổi tối làm hỏng sự tình, quyết không tha thứ." Mạn Duẫn nhẹ
nhàng gạn nhẹ lớp trà, bỗng nhiên trên đùi truyền đến một trận đau nhói.
Thần sắc khẽ biến, phát hiện Chu Phi ba người không nhìn ra, vụng trộm
trừng mắt liếc nhìn Tịch Mân Sầm một cái.
Tay Phụ vương sao lại đặt ở đó? Ở đây còn có người, mà dám làm loạn
động tay chân.
Tịch Mân Sầm xem nhẹ gật gật đầu, "Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi, nhớ
lấy, bảo tồn thể lực." Trong mắt chứa đựng ‘ý vị thâm trường’ nhìn thoáng
qua Mạn Duẫn.
Trong mắt ba người khẽ loá lên tía sáng nhưng nhanh chóng thu hồi lại.
Dù sao bọn họ cũng đã đi theo Cửu vương gia nhiều năm, từng vào sinh ra
tử, há không nhận ra ai đó đang có ý muốn làm bậy? Tuy nhiên cả ba đều
mang vẻ mặt như không nhìn thấy bất cứ chuyện gì, cả ba người nhất tề cúi
đầu lui ra ngoài.
Chu Dương hai mắt sáng lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm tiểu quận chúa,
bên miệng lộ vẻ một chút ý tứ hàm xúc tươi cười không rõ.
Mạn Duẫn suýt nữa phun toàn bộ nước trà trong miệng lên mặt hắn, biểu
tình cũng trở nên trầm trọng, thân thủ đã nghĩ muốn thoát khỏi móng vuốt
của phụ vương sắc lang. Nhưng vừa mới động đã bị hắn ôm chặt, giãy cũng
không ra.
"Còn không đi?" Tịch Mân Sầm hai mắt sáng lên hai ngọn lử.
Loại chuyện này cho dù không nói ra, ba người đều biết Cửu vương gia
muốn làm sự tình gì.
Tề Hồng ho khan hai tiếng, xoay người nhắm thẳng bên ngoài.