Nghe được động tĩnh, vài người nhìn theo hướng phát ra tiếng động. Tề
Hồng chỉ vào một gian phòng, mọi người tập trung lại đó.
Cửa phòng đã bị Tề Hồng làm rách một khe hở, bên trong bao tải chất
như núi
nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, không tiếng động đi vào. Trong phòng
chứa ít nhất mấy trăm bao tải, ngay cả trong không khí cũng có vị mặn.
Chu Phi rút kiếm ra, thật cẩn thận chém rách một bao, muối bên trong
liền tràn ra ngoài.
Giống như muối hôm nay vừa mua về, muối màu đen thẫm, thực thô
ráp.
Nhiều muối như vậy, khiến người ta giật mình.
Tề Hồng biết Cửu Vương gia đến đây là vì truy xét vụ buôn lậu muối
này, lại không nghĩ rằng vụ án này lớn như vậy.
Đống muối này nếu bán đi, không biết lợi nhuận nhiều đến thế nào?
Mọi người chuẩn bị đi ra, ngoài cửa phòng lại vang lên tiếng bước chân.
Vài người liếc nhau, toàn bộ xoay người giấu mình sau đống bao tải
“Hôm nay chuyển đến bao nhiêu bao muối? đã kiểm kỹ chưa? Qua 2
ngày nữa, liền đem chỗ muối đó lên kinh thành.” Người nói chuyện là một
nam tử trung niên, lúc hắn đẩy cánh cửa ra, liền kinh ngạc, quay đầu hướng
mấy người phía sau quát: “Sao lại thế này? Các ngươi quên khóa cửa?”
“Thuộc hạ nhớ rõ ràng đã khóa lại.” âm thanh phía sau đầy kinh ngạc,
gãi gãi đầu.
Bị nam tử trung niên kia mắng, tên sai vặt đành cúi đầu nhận sai.