“Đúng vậy.” Ngô Lệnh Bằng đen mặt.
Sau đó cũng không ai nói nữa, im lặng dùng bữa tối. Tịch Mân Sầm lấy
cớ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, cáo biệt Ngô Lệnh Bằng trở về phòng.
Cửa phòng trước mắt, đèn đuốc long lanh.
Tiếng bang bang ở ngoài cửa, Mạn Duẫn buồn bực quay đầu xem,
không biết ai gõ cửa ở ngoài. Mở cửa phòng ra xem, Mạo Ngao ngã trên
mặt đất.
“Chắc là đói bụng.” Tịch Mân Sầm không biết khi nào thì đã đi về
hướng bên này.
Tối hôm qua họ để nó trong viện kia, không có mang đi. Hôm nay lại
quá bận, nhất thời quên mất nó rồi.
“Chu Dương, đêm nay người đừng đi. Ở lại phủ tùy cơ ứng biến, thuận
tiện chăm sóc Mạo Ngao." Đêm nay đi phố muối, không nhất thiết phải
điều động toàn bộ nhân mã. Vạn nhất có người đến đây, không thấy bọn họ
sẽ khiến người khác hoài nghi, cho nên tất yếu phải lưu lại một người trông
coi.
Chu Dương nhẹ nhàng đánh tay vài cái: “Tuân mệnh.”
Buổi chiều cùng Tề Hồng đánh một trận, tay hắn có chút nhức, có thể
không đi theo, khiến hắn vui mừng vô cùng.
“Tiểu quận chúa, không bằng ta cũng lưu lại.” Tề Hồng thấy Chu Dương
có thể ở lại, trong lòng cũng bất bình.
So với Chu Dương, hắn càng mệt hơn. Người này am hiểu phòng thủ,
tiêu hao không ít khí lực của hắn. Mà hắn từ lúc bắt đầu đấu, liền bị vây
trong trạng thái công kích, khí lực như bị rút hết đi.