là để trộm cướp, tội càng thêm nặng. Bách Lý trang chủ quyết định như vậy
không có gì đáng trách. Việc này giết gà dọa khỉ e cũng vô dụng, trừ bỏ
dùng thủ đoạn cứng rắn, còn có cách giải quyết khác sao?”
“Tạ tiểu quận chúa thông cảm. Có câu nói của người đã đủ”.
Mấy ngày gần đây, quan hệ của Bách Lý Vân Dịch và Mạn Duẫn ngày
càng tốt. Bách Lý Vân Dịch là người đáng để kết giao, mỗi khi Mạn Duẫn
cùng hắn nói chuyện, đều phi thường kính nể hắn, khó trách hắn tuổi còn trẻ
đã có thể ngồi vững cái ghế trang chủ. Ngày thường tuy rằng nhàn tản,
nhưng đến thời khắc mấu chốt, đều có thể điềm tĩnh xử lý cục diện.
Lúc này Tịch Mân Sầm mới chuyển dời ánh mắt, thần sắc tối sầm, ngón
tay khoát lên hông Mạn Duẫn, kéo nàng kề sát vào mình.
đã quen với việc được Tịch Mân Sầm ôm ấp, Mạn Duẫn không có phản
ứng gì, ngay cả sắc mặt cũng không chút biến đổi.
Bách Lý Vân Dịch nhìn động tác thân mật của hai người, càng ngày
càng cảm thấy kỳ lạ.
“Trời cũng không còn sớm, đã nhiều ngày đám trộm xâm nhập vào sơn
trang, chắc Cửu Vương gia cùng tiểu quận chúa cũng không nghỉ ngơi tốt.
không bằng bây giờ còn yên tĩnh, tranh thủ trở về nghỉ ngơi.” So với Mạn
Duẫn và Tịch Mân Sầm, đã nhiều ngày rồi Bách Lý Vân Dịch không được
nghỉ ngơi đầy đủ.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, Bách Lý Vân Dịch luôn tọa trấn trong
trang, cùng mọi người tác chiến.
“Như thế cũng tốt”. Tịch Mân Sầm lôi kéo Mạn Duẫn đứng lên, đi về
phòng bọn họ.