DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 1286

Mạn Duẫn ngoáy ngoáy lỗ tai. Tên đó mở miệng ra là con mẹ nó, thật

nghĩ mình rất tài giỏi sao?

Ai mà không từ trong bụng mẫu thân chui ra chứ, nói một câu là mắng

một câu, đặt cha mẹ mình nằm trong tình cảnh nào vậy?

Trong bóng đêm, hai bàn tay nóng ấm, che lại lỗ tai Mạn Duẫn.

Đôi bàn tay to khiến nàng có cảm xúc rất quen thuộc, không cần nghĩ,

Mạn Duẫn cũng biết đó là phụ vương. Đêm tối như mực, phụ vương làm
sao biết nàng nghĩ cái gì? Chẳng lẽ câu nói đó linh ứng sao, thật sự là có
thần giao cách cảm sao?

Bàn tay to che lại tai nàng, tiếng mắng chửi của đám người bên ngoài,

truyền vào tai Mạn Duẫn thật sự nhỏ hơn rất nhiều.

Mạn Duẫn cầm lấy hai tay phụ vương, cho dù nàng thật lưu luyến sự ấm

áp này, nhưng bây giờ không phải thời điểm để hưởng thụ. Đám võ lâm
nhân sĩ bên ngoài kia bàn bạc gì, làm ra động tĩnh gì, đều cần dùng tai để
nghe. Đêm tối đến nỗi không thấy được năm ngón tay, chỉ có tí ánh sáng là
hữu dụng. Mạn Duẫn từng giãy dụa trong bóng đêm, mãi đến khi gặp được
phụ vương, mới thấy được ánh sáng như bình minh.

Võ lâm nhân sĩ cãi lộn, cho dù bọn họ có nhục mạ thế nào, Thiên Kiểm

trang vẫn không có động tĩnh gì.

Đêm yên tĩnh, chỉ có gió lạnh gào thét.

“Gia Tuấn, nếu Thiên Kiểm trang có người, sớm đã bị chúng ta mắng

mà chui ra. Xem ra là bọn họ sợ chúng ta nhiều người, đã sớm bỏ trốn mất
dạng rồi. Chúng ta liền tới Tàng Bảo Các, tìm thạch quả”. Rất nhiều người
đã đợi không được, nhanh chóng đưa ra mục đích tới đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.