Lão nhân này là người phi thường cổ hủ, đã nhận định sự việc gì đều
phải thắng mới có thể kết thúc. Từng có mấy lần, hắn quyên Tịch Khánh
Lân cải cách hình bộ, dám ở ngự thư phòng quỳ ba ngày, suýt nữa cũng toi
mạng. Là trung thần vì nước vì dân…
một gã đại thần nữa cũng đứng ra: “Cửu Vương gia cùng công chúa là
long phượng trong loài người, hai người đồng ý liên hôn, chính là ý trời.
Hơn nữa, danh hiệu Cửu Vương phi cũng đã để trống lâu rồi, công chúa lại
là người xuất sắc như vậy, hoàn toàn có thể là một vị Vương phi hiền lương
thục đức.”
Rất nhiều đại thần đều xuất phát từ lợi ích mà lo lắng, tất cả mọi người
đều đứng ra khuyên can. Mà trong đó cũng có một số muốn nhìn thấy diện
mạo thật sự của công chứ, mọi người đều phụ họa mà nói.
Bị người phản đối như vậy, Tịch Khánh Lân vỗ mạnh bàn, chén rượu
cùng đĩa thức ăn đều bị đổ.
“Các ngươi đều làm phản cả phải không?” Tịch Khánh Lân tràn ngập
tức giận, lực uy hiếp nhất thời tản ra. Đám quần thần ngậm miệng, không
dám lại lên tiếng.
Ở đây chỉ có duy nhất một người không sợ hãi, chính là Cửu Vương gia.
Tịch Mân Sầm đi tới phía trước vài bước, bộ dáng nhẹ nhàng như đi trên
mây, khoanh tay mà đứng, đôi mắt không mang theo chút độ ấm nhìn về
phía Tịch Khánh Lân nói: “Liên hôn lần này mang đến lợi ích rất lớn.
Hoàng huynh, ta hành sự không thể theo cảm tính. Bổn vương đã đáp ứng,
không có gì không thể.”
Mắt thấy hai huynh đệ sắp khắc khẩu, Lý công công cầm quạt lông,
dùng sức vỗ bên người Tịch Khánh Lân, muốn hắn hạ hỏa.
Vài tên đại thần cũng quỳ trên mặt đất, khuyên Tịch Khánh Lân lấy đại
cục làm trọng.