Vương, cắn cắn môi.
không đợi Mạn Duẫn nói câu nào, Tịch Mân Sầm đã bắt Mạn Duẫn tới
tay, không hề dùng lời nói hay cử chỉ dịu dàng nào. Cho dù bình thường thì
mặt Phụ Vương cũng như ngâm nước đá, nhưng riêng đối xử với nàng thì
vẫn luôn dịu dàng, hành động thô bạo như vậy vẫn là lần đầu tiên nàng thấy.
“Để Phụ Vương xem một chút xem rốt cuộc cái gì đã hấp dẫn nữ nhi của
ta, ngay cả Hồng ngọc quý Phụ Vương đưa cho cũng lấy ra để mua đấu
giá.” Bắt đầu nhấc chân, Tịch Mân Sầm đi về phía bàn đấu giá.
Đúng vậy, ở trong mắt Tịch Mân Sầm, hai cô gái này chỉ là một thứ vật
phẩm.
Tịch Mân Sầm đi quanh lồng sắt một vòng, hàn khí quanh thân khiến
cho người người lui ra xa nhường chỗ.
Tư Mã Triều đứng một bên, không dám hé răng. Vị chủ nhân này, chọc
không được.
Loại náo nhiệt này không phải có tiền là có thể nhìn xem được. Khi nhìn
thấy được vẻ mặt nén sợ của Tư Mã Triều, những kẻ có nhãn lực khá phía
dưới lập tức thừa dịp Cửu vương gia còn chưa nổi giận liền lặng lẽ lui về
phía sau.
Thấy có người rút đi, người chung quanh cũng ào ạt thối lui như nước
thủy triều, chẳng bao lâu, dưới đài đã chẳng còn mấy bóng người.
Tư Mã Triều nhìn thấy buôn bán bị quấy nhiễu, vỗ vỗ tay vài cái, nhưng
không thể làm gì. Ai bảo vị chủ nhân này lai lịch lớn, đã vậy còn đang tức
sùi bọt mép.
“Chẳng qua cũng chỉ có chút tư sắc, nếu Duẫn nhi muốn nhìn biểu diễn
kiểu này, cứ nói cho Phụ Vương, tự Phụ Vương sẽ sai người biểu diễn cho