“Hoàng Thượng, xin ngài nên rời đi trước”. Các vị võ thần đều trăm
miệng một lời.
Đến lúc này các vị đại thần mới hoàn hồn từ trong hoảng sợ, nói phụ
họa: “Hoàng Thượng, van cầu ngài nên rời đi trước, mạng chúng lão thần
bé nhỏ không đáng kể đâu.”
Tiên hoàng vừa mới qua đời không lâu, nếu Tân Hoàng lại ra đi tiếp,
Nam Trụ quốc nhất định sẽ loạn. Cho dù không có nước khác tiến vào thôn
tính Nam Trụ thì cũng sẽ bị nội loạn dẫn đến tổn thất nguyên khí nặng nề.
Đội ngũ đi trước là xe của các đại thần, đội ngũ phía sau là sứ giả các
quốc gia. một đống đá lăn xuống cản trở đường đi vừa vặn ngăn Sử Minh
Phi và Tịch Mân Sầm ở hai bên.
Sử Minh Phi bước lên mấy bước, nhảy lên đứng trên một khối đá vừa
lăn xuống, đúng lúc nhìn thấy Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn đang chạy lên
phía trên đầu đội hình.
Đảo con ngươi một vòng, Sử Minh Phi nhìn về phía các đại thần Nam
Trụ, nói: “Nhanh chóng lên ngựa, toàn bộ người ngựa rút lui.”
Các vị đại thần nghe câu này liền cả kinh, nhưng bởi vì những hòn đá
lăn xuống chất chồng lên nhau cao gần hai trượng (khoảng 6m), bọn họ lại
đứng trên mặt đất nên hoàn toàn không nhìn thấy được tình hình của đoàn
người phía sau.
một vị quan văn khúm núm hỏi: “Hoàng Thượng, còn cứu đội ngũ sứ
giả phía sau nữa không?”
Vấn đề này khiến tất cả các vị đại thần không nề hà tình huống đang
nguy hiểm mà lâm vào một trận tranh cãi.