Sử Minh Phi, chỉ cần nhẹ nhàng phất ống tay áo là đã quạt bay những binh
lính tới gần.
Nội lực tạo thành một cây roi bằng khí, quét qua nơi nào thì binh lính
nơi ấy lập tức ngã xuống đất.
Hóa ra binh lính cùng một quốc gia, giờ lại đánh nhau như vậy là sao
chứ? Tự giết lẫn nhau? Hay là phải nói trong triều đình Nam Trụ quốc đã
xuất hiện vấn đề. Cảm thấy khả năng này là lớn nhất, Mạn Duẫn cũng nhìn
về phía Sử Minh Phi.
Sử Minh Phi lộ ra một nụ cười bất đắt dĩ, nhảy tung người, hai chân
giang ra đạp bay hai tên lính giáp đen hai bên trái phải.
Cơ hội để Tịch Mân Sầm thật sự ra tay rất ít, ít nhất Mạn Duẫn cũng
không phát hiện hắn phải thật sự sử dụng công phu vào lúc nào. Tịch Mân
Sầm chỉ cần tùy ý phất áo bào một cái là đã tạo ra một luồng khí mạnh,
luồng khí này sức mạnh cực lớn, có thể hất bay cả đá tảng.
Mạn Duẫn không có can đảm để thử uy lực thực sự của luồng khí này,
nhưng chỉ cần nhìn hàng loạt binh lính té xuống đất co quắp cũng đã đoán
được bảy tám phần.
“Hoàng Thượng, Bổn vương cảm thấy... chúng ta cần đàm luận một
chút.” Tịch Mân Sầm đứng trụ vững vàng trước mặt Sử Minh Phi.
Sử Minh Phi thu hồi kiếm, đi về phía hắn, nói: “Trẫm cũng cảm thấy cần
phải thảo luận, nhưng xin Cửu vương gia để Trẫm giải quyết đám phản
quân này trước đã.” Quay đầu nhìn lại, hai quân chém giết lẫn nhau hỗn
loạn không phân địch ta.
Sử Minh Phi cực kỳ bình tĩnh, giữa hai hàng lông mày lại có một tia thất
bại lẫn mấy phần nhận thua.