DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 304

Tịch Mân Sầm gật đầu, lui ra một bước, không hề có ý tham gia vào trận

đánh này, chỉ đứng một bên lãnh đạm nhìn xem. Sau khi mặt trời dần dần
rơi xuống sau ngọn núi, sắc trời trở nên tối dần, ngọn núi bên kia lửa vẫn
cháy điên cuồng như cuốn lấy cả trời đất, ánh lửa cao ngất trời chiếu sáng
cả Thái Thất Sơn. Từng trận tiếng chém giết, đao kiếm va vào nhau loảng
xoảng vang lên khắp nơi, phần còn lại của tay đứt chân cụt chỗ nào cũng
có.

“Phụ vương, sao hắn lại chịu mang binh trở lại vậy?” Thối lui đến rìa

đỉnh núi, Mạn Duẫn mới mở miệng hỏi.

Điểm này làm Mạn Duẫn thật tò mò. Lúc đá tảng từng đống lăn xuống,

nàng đã tận mắt nhìn thấy Sử Minh Phi ngoảnh mặt, mang theo đại thần
Nam Trụ vội vã xuống núi, hoàn toàn không màng đến sự sống chết của
bọn họ. Thế mà bây giờ lại vòng trở lại? Nếu nói hắn bỗng dưng lương tâm
nổi lên muốn quay lại cứu người, Mạn Duẫn không tin.

Tịch Mân Sầm dường như nghĩ đến cái gì, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng.

“Đừng tưởng rằng Sử Minh Phi là người tốt, có thể lên làm Hoàng đế

Nam trụ mà trong tay không dính một chút máu tươi nào, làm sao có thể?”
Tịch Mân Sầm đưa tay bắt được cổ của một tên lính, vừa định cứ thế mà
bóp gãy, nhưng lại cố kỵ đứa bé trong ngực sẽ sợ hãi nên chỉ vung tay ném
kẻ đó ra ngoài. Đầu tên lính đánh vào một tảng đá, vỡ toác chết tươi tại chỗ.

“Trước khi lên núi, phụ vương đã phái một thị vệ chờ dưới chân núi.

Nếu chúng ta không xuống núi, hắn sẽ đưa cho Sử Minh Phi một phong
thơ.”

không khí trên đỉnh núi rất thoáng đãng. Vết ửng đỏ trên mặt Mạn Duẫn

từ từ thối lui, âm điệu nói chuyện cũng khôi phục như bình thường.

“Trong thơ viết cái gì?” Mà có thể khiến cho Sử Minh Phi mang người

quay lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.