DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 342

Sợ rằng bốn vị đại thần này vì nhìn thấy con vịt đã bị luộc chin rồi mà

còn bay đi mất nên trong lòng ghi hận nàng đến bao nhiêu không biết
chừng.

Trọng bụng Mạn Duẫn nghĩ cái gì đều như viết toàn bộ lên trên mặt.

Tịch Mân Sầm để trứng gà xuống, cầm cái cằm nhỏ bé của Mạn Duẫn,

“Đừng tự trách dù sao sớm muộn gì Nam Trụ cũng sẽ quy thuận Phong
Yến, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Tự dưng không đâu mà Phụ Vương mất đi
một cơ hội buộc Nam Trụ phải quy thuận, thế Duẫn nhi nghĩ kỹ xong phải
lấy cái gì bồi thường phụ vương rồi chứ” Tịch Mân Sầm đòi bồi thường
một cách vô liêm sỉ, trong đối mắt thâm thúy có thể nhìn thấy ảnh ngược
của khuôn mặt mềm mại của Mạn Duẫn.

Hàng long mi thật dài của Mạn Duẫn chớp chớp, phụ vương chẳng lẽ lại

muốn trách phạt nàng nữa à?

Cũng không phải nàng sợ đau da khổ thịt, nhưng vì mỗi lần phụ vương

ra điều kiện phạt đều làm cho người ta thẹn thùng.

Tịch Mân Sầm nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Thế nào? Ý Duẫn nhi

không muốn bồi thường phụ vương hả?

Mạn Duẫn nào dám nói không? Liền lắc đầu như trống bỏi, “Duân nhi

chỉ đang nghĩ thôi mà, phụ vương chẳng thiếu cái gì hết.” Tiền tài, quyền
lợi, cái gì ngài cũng có hơn người, thế nàng phải lấy cái gì mà bồi thường
đây?

Mi mắt Tịch Mân Sầm hơi nhếch lên, tâm trạng rất tốt, khóe miệng lãng

đãng như có tia cười nhẹ. Rất nhạt, rất ấm áp, không lạnh lẽo giống như
bình thường một chút nào.

“Phụ vương nghĩ kỹ dùm ngươi rồi” Cung nữ bưng một mâm đồ ăn dọn

lên bàn. Tịch Mân Sầm lo đứa bé đói bụng, vừa gắp thức ăn cho đứa bé vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.