DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 387

Cảm xúc lạnh lẽo thoáng qua trên trán khiến cho Mạn Duẫn lẳng lặng

đến xuất thần nhìn bóng lưng của hắn rời đi. không có quan hệ huyết thống
thì không thể là Phụ Vương sao?

Chui vào trong chăn bông, Mạn Duẫn nhìn xuyên qua cửa sổ ra bóng

đêm đen tối mờ mịt bên ngoài. Đèn lồng được treo dọc theo hành lang dài
đón gió nhẹ nhàng phiêu động thổi qua, chợt lóe chợt tắt, lúc sáng lúc tối,
như một điệu múa đầy ma quái.

Huyết thống thật sự không quan trọng, đúng không? Đâu phải trên đời

này chỉ có hai người bọn họ là cha và con mà không có huyết thống với
nhau. Nàng không muối rời khỏi Phụ Vương, vẫn tâm niệm là phải nắm
chặt hắn, ở lại bên người hắn suốt đời. không có Phụ Vương trên giường,
cho dù có nhiều chăn bông nhưng cũng khiến cho Mạn Duẫn cảm thấy thập
phần lạnh lẽo.

Nhưng lúc này đã là giữa khuya, Phụ Vương chắc là đang ngủ rồi? Nghĩ

như vậy nên Mạn Duẫn mới cố gắng nén nhịn lại nỗi kích động tột cùng
muốn chạy đi tìm Phụ Vương, quấn chăn bông quanh người thật chặt, chìm
vào giấc ngủ nặng nề.

Trong lúc ngủ mơ, Mạn Duẫn như lạc vào trong một vùng bóng đêm tối

như mực không nhìn thấy rõ bất kỳ thứ gì xung quanh, từng cơn gió buốt
giá ào ào thổi tới từ bốn phương tám hướng, lạnh đến tận xương tủy. Thân
mình nho nhỏ không ngừng phát run, cái mũi sụt sịt nghẹt cứng, phát lạnh
toàn thân.

“A — xì!” một cái hắt xì khiến cho Mạn Duẫn tỉnh lại hoàn toàn từ

trong giấc ngủ nặng nề mộng mị.

Dường như nghe được bên trong có động tĩnh, từ phòng ngoài truyền

đến một câu, “Vương gia, ngài đã tỉnh chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.