Bầu trời dần dần rạng lên, đêm đen đi qua, đất trời lại nghênh đón một
ngày mới. Mạn Duẫn hao hết khí lực thì cũng vừa lúc đến được cạnh cửa.
Rầm một tiếng, cửa lớn được mở ra từ bên ngoài. Sử Minh Phi vẫn chưa
kịp cởi long bào, đứng chắn ngược ánh mặt trời rọi vào tạo thành một bóng
đen trải dài trên mặt đất, vừa vặn cản Mạn Duẫn lại.
Tóc tai của Mạn Duẫn sau một đêm giãy dụa đã trở nên bù xù hỗn độn,
toàn thân nhìn dơ bẩn không chịu nổi, miệng bị nhét khăn đã trở nên trắng
bệch.
Nhìn dáng vẻ chật vật của nàng lúc này, trong tâm Sử Minh Phi có chút
không đành lòng. Nhưng so với việc trơ mắt nhìn nàng bị Cửu vương gia
nuôi lớn như cừu non xong lại bị ăn sạch sẽ không còn cái xương, chi bằng
giữ nàng lại trong Hoàng cung, để nàng từ từ trưởng thành, cả đời vô ưu vô
lo.
Ôm lấy Mạn Duẫn vẫn bị trói chặt, Sử Minh Phi chạm cằm vào trán
nàng, quát tướng lên: “đã qua cả một ngày rồi, ngươi còn không suy nghĩ
được cẩn thận sao? Cửu vương gia cơ bản không xem ngươi nữ nhi của
hắn!” Thâm tâm Cửu vương gia nghĩ cái gì, dụng ý kiểu Tư Mã Chiêu* này
ngay cả người qua đường cũng đều biết.
(Tư Mã Chiêu chi tâm: dụng ý của Tư Mã Chiêu. Bắt nguồn từ điển tích
trong Tam Quốc Chí. Tư Mã Chiêu là đại tướng nước Ngụy, nắm giữ binh
quyền, có ý muốn dần dần thu tóm quyền hành về tay mình rồi tiếm ngôi
Vua.)
Mạn Duẫn mới tám tuổi! Cho dù có thông minh đến thế nào, chuyện
tình yêu nam nữ làm sao có thể hiểu được? hắn đã sớm phát giác tình cảm
Cửu vương gia dành cho Mạn Duẫn hoàn toàn không giống như cha và con
gái mà. Sử Minh Phi tuyệt đối không thể nhắm mắt làm ngơ cho Cửu vương
gia dẫn dắt Mạn Duẫn lầm đường lạc lối như vậy được.