đến Tây Thiên, hay là theo ta trở về Nam Trụ trước đi." Sử Minh Phi trên
miệng nói như vậy, nhưng trong lòng có chủ ý gì, không ai biết.
Mạn Duẫn mặc dù không thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc.
Đương nhiên không tin tưởng lời nói đầu môi của hắn, vòng qua hắn, liền
muốn quay về vương phủ.
"Khuyên ngươi đừng động thủ." Nhìn thấy Sử Minh Phi giơ tay lên,
Thanh âm của Mạn Duẫn không cao không thấp, lại làm cho Sử Minh Phi
dừng động tác lại.
"Được, ta không động tay, ngươi ngồi trở lại đi, cùng ta trở về Nam
Trụ."
Mạn Duẫn nhìn Sử Minh Phi cản đường, nói: "không, ta muốn trở về
vương phủ, ngươi không ngăn được ta. Nếu ngươi không muốn mình vong
mạng tại Phong Yến quốc, thì hãy để ta đi."
"Vùng hoang vu không người, ai có thể giúp ngươi? Cho dù muốn đem
mạng của ta bỏ lại chỗ này, cũng cần phải có người đến thu!" Sử Minh Phi
hai tay ôm ngực, mắt híp lại thành một đường.
"Nếu Bổn vương tới thu thì sao? Tứ hoàng tử!" Lành lạnh như băng,
thanh âm lúc xa lúc gần, vang vang bất định, làm cho người ta không phân
rõ người nói chuyện đang ở chỗ nào.
Mạn Duẫn giật mình một cái, là thanh âm của phụ vương!
Ngoảnh đầu nhìn chung quanh, trong đêm đen, chỉ nghe tiếng nói,
không thấy bất kỳ thân ảnh nào.
Mạnh Hình vừa trở về, nghe đến thanh âm này, sợ đến mức tái xám tro
tàn, cầm con thỏ trên tay cũng đánh rơi xuống đất, chạy nhanh như làn khói.