DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 695

Bây giờ sau nhiều năm như vậy Mạn Duẫn lại nhắc tới vị “Sư phó” này

một lần nữa khiến Tịch Mân Sầm mới nhớ tới... có thật nhiều sự tình nữ nhi
ngoan ngoãn nhà mình còn chưa có giải thích rõ ràng.

Bàn tay đặt trên eo nhỏ của Mạn Duẫn nhẹ nhàng nhéo một cái, “Duẫn

nhi, Phụ Vương cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đừng soạn lời mà nói dối
hồ lộng (lừa gạt, qua mặt) Phụ Vương.”

Đôi mắt Tịch Mân Sầm híp lại chỉ còn một khe nhỏ, ánh sáng lạnh trong

mắt lập tức làm cho vẻ tươi cười của Mạn Duẫn trở nên cứng đờ.

“Phụ Vương...” Mạn Duẫn liếc nhìn hắn một cái rồi hạ mắt xuống. Có

một số việc rất khó nói ra khỏi miệng, ví dụ như chuyện... nàng là người
mang theo trí nhớ kiếp trước mà đầu thai. Năm đó nàng vừa chết đi, linh
hồn đã được đẩy tới triều đại này, nguyên do trong đó là gì nàng không rõ,
càng không biết phải mở miệng thế nào.

Nhìn ra Mạn Duẫn có chuyện khó thốt nên lời, sắc mặt Tịch Mân Sầm

càng thêm rét lạnh: “Bổn Vương nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy,
ngay cả quyền biết được chân tướng cũng không có hay sao?”

Dù thanh âm của Phụ Vương thật bằng phẳng lại lạnh như băng, nhưng

Mạn Duẫn nghe ra được Phụ Vương đã bắt đầu tức giận.

Nhưng sự việc này thật không tiện mở miệng chút nào.

“Phụ Vương, ngươi thật sự muốn biết?” Mạn Duẫn nhíu mày nhìn hắn,

ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Tịch Mân Sầm cũng ý thức được rằng Mạn Duẫn rất ít khi nào tỏ vẻ

nghiêm túc như lúc này, nhưng hắn không muốn bé con có bất cứ chuyện gì
dối gạt hắn nên kiên định gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.