hắn đương nhiên không kịp chặn Doãn Thái Úy lại, bởi Doãn Thái Úy
lúc này đang ở Phùng phủ, trấn an Phùng Thị Lang vừa mất đi nữ nhi.
"Phụ thân đi đâu vậy?" Doãn Linh Chỉ âm thầm cắn răng. Phụ thân cũng
thật là, cố tình lúc này lại không có mặt ở nhà. Doãn Linh Chỉ cũng không
biết nội tâm Doãn Thái Úy nghĩ gì, chỉ cho là phụ thân trợ giúp Cửu vương
gia chính là muốn đưa nàng đi lên vị trí Hoàng Hậu.
"Nghe nói buổi chiều Phùng Thị Lang đã phái người tới mời lão gia, lão
gia rời khỏi nhà thì vẫn chưa trở về." Sợ Doãn Linh Chỉ phát giận, tên gia
đinh rút sát đầu vào trong cổ.
Doãn Linh Chỉ giận dễ sợ mà không có chỗ phát tiết, trợn mắt nhìn hai
kẻ nô tài một cái, rồi đi tới một cái tủ bên cạnh, mở ra một ngăn kéo, lấy ra
một hộp đàn hương.
"Cầm lấy cái này, biết làm sao rồi đấy!" Doãn Linh Chỉ đưa thứ này cho
hai người, mặt hiện lên một nụ cười lạnh lẽo tàn nhẫn.
Nếu Tiểu Quận Chúa thích rời nhà trốn đi như vậy, nàng sẽ để cho con
bé có đi không có về. Dù sao Tiểu Quận Chúa đang ở bên ngoài, cho dù có
chuyện gì xảy ra cũng sẽ không có người nào hoài nghi đến bản thân nàng.
Hai tên gia đinh đều biết đây là vật gì, đưa hai tay nhận lấy, đồng thanh:
"Nô tài đã biết."
Chớ xem thường hộp đàn hương này, trong đàn hương có trộn lẫn Mê
Hồn Thảo, một loại cỏ có thể khiến người ta hôn mê, giá trị ngàn vàng. Chỉ
cần ngửi một chút thì dù ngươi là người hay là Đại La thần tiên cũng phải
bất tỉnh hơn mấy canh giờ. Hai gia đinh thầm giật mình, chẳng qua chỉ đối
phó với một con nhóc, thế mà Vương phi ngay cả vật này cũng lấy ra.
"Thất thần cái gì, còn không đi mau đi."