DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 895

Tính cảnh giác này như đã ngấm sâu vào tận xương tủy Mạn Duẫn từ

lúc vừa sinh ra.

“Ngươi tìm bản Quận chúa chắc cũng không phải để chào hỏi. nói đi, có

mục đích gì.” Mạn Duẫn dựa vào đại thụ, trong đôi mắt lóe ra tia sáng chói
mắt.

Tịch Kỳ Nhiễm nghiêm mặt: “Bị ngươi đoán trúng rồi.”

Mạn Duẫn cố nâng cao tinh thần nhìn hắn. Bởi vì từ lúc rời giường đến

giờ Mạn Duẫn chỉ ăn được mấy khối điểm tâm nên bụng lúc này trống
rỗng, chẳng muốn đãi bôi với Tịch Kỳ Nhiễm một chút nào. Trong mắt
nàng, cho dù tâm cơ của Tịch Kỳ Nhiễm có sâu nặng đến đâu thì chẳng qua
cũng chỉ là cách suy nghĩ của một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, nếu
so với kinh nghiệm làm người hai kiếp của nàng thì chẳng có gì phải sợ.

Chẳng qua vì sao Tịch Kỳ Nhiễm lại tìm nàng?

“Có chuyện gì nói mau.” Mạn Duẫn khép hờ mắt nhìn ra xa xa.

“Bản điện muốn mời ngươi giúp ta ngồi trên vị trí Thái Tử một lần nữa.”

Tịch Kỳ Nhiễm nói đầy kiên định, thần sắc không có một tia biến hóa như
thể đã nắm chắc mười phần mười.

Mạn Duẫn nghe thế mới thu hồi ánh mắt về nhìn vào hắn, kỳ quái hỏi:

“Bản Quận chúa dựa vào cái gì phải giúp ngươi? Hơn nữa, ngươi có đi lên
vị trí Thái Tử hay không có quan hệ gì với ta đâu?”

Mạn Duẫn rất không thích sự tranh đấu trong Hoàng tộc, nơi nơi tràn

ngập âm mưu quỷ kế. Nhưng sinh ra tại Hoàng tộc thì việc này là không thể
tránh được. Ngươi không muốn tranh đoạt cái gì không có nghĩa là người
khác cũng sẽ nghĩ như vậy. Nếu muốn bảo toàn tính mạng của chính mình,
ngươi chỉ có thể quăng mình vào trận tranh đấu này mới có một con đường
sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.