DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 930

“Đều do lão thần hộ giá bất tài.” Trầm Vương quỳ hai đầu gối hướng về

phía Tịch Khánh Lân, cúi đầu, dường như đang rất thương tâm tự trách.

Doãn Thái úy giống như phát điên, hai tay giơ lên trời, giọng đầy vẻ cừu

hận, hô lớn: “Ai dám giết Hoàng Thượng!” Ánh mắt ngoan liệt, nhặt trên
đất lên một thanh kiếm, đi thẳng tới đám thích khách bị bắt, một tay giật
khăn che mặt xuống, tay kia kề kiếm vào cổ thích khách uy hiếp: “nói, nói
mau! Ai phái các ngươi đến!”

Tay Doãn Thái úy run bần bật, tên thích khách kia nhìn thanh kiếm trên

cổ mà lo sợ, sợ lão phát điên sẽ thật sự hạ một kiếm chặt đứt cổ mình.

Ban đầu thì còn rất khí tiết kêu lên một tiếng: “Ta thà chết không nói.”

Nhưng sau khi thấy kiếm của Doãn Thái úy lại ấn sâu thêm vào cổ, cắt

nhẹ chút da, tên thích khách rốt cuộc chịu không nổi uy hiếp vừa khóc vừa
kêu: “Ta nói... Ta nói.”

Các đại thần quỳ chung quanh lúc này đã hồi tỉnh từ trong nỗi bi thống,

đều vây lại, “Cẩu tặc, nói mau, ai phái các ngươi đến ám sát Hoàng
Thượng?”

Đám thích khách bị bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài, tay đều bị trói

quặt ra sau, sau lưng lại có hơn mười thị vệ canh giữ, hoàn toàn không có
khả năng đào thoát.

Thích khách mở to hai mắt, đảo mắt quét một vòng các vị đại thần đứng

xung quanh, rồi nhìn Tịch Mân Sầm đứng ngay đầu hàng, kinh hô: “Chính
là... Chính là Cửu vương gia. Chúng ta đều là thuộc hạ của Cửu vương gia,
tất cả mọi chuyện đều do Cửu vương gia an bài.”

Lời này nổ tung trong đầu mọi người, ai nấy đều đồng loạt quay đầu

nhìn về phía Tịch Mân Sầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.