DƯỠNG NỮ THÀNH PHI - Trang 958

sự việc đến bậc này, chỉ có thể mạo mà không thể hiểm.

Dù Mạn Duẫn không biết lúc đó Phụ Vương đi như thế nào, nhưng cũng

đoán được việc này có liên quan với hắn.

Chiêu thức của Trầm Vương càng lúc càng chậm, khí lực cạn kiệt rất

nhanh. Vài binh lính đã đồng loạt xông vào áp chế lão nên thân thủ của lão
không thể thi triển thoải mái nữa.

Trầm Vương coi như là người tài ba, tuổi như vậy mà vẫn còn có khí

phách, đơn thương độc mã mà cứng rắn kéo dài thời gian đến như vậy. Chỉ
tiếc, dã tâm của lão quá lớn, rồi cũng bước trên con đường không thể quay
về.

Đánh rắn đánh dập đầu (nguyên văn: ‘Cầm tặc trước cầm vương’, thành

ngữ này Việt Nam cũng xài luôn), thủ lĩnh cường đạo đã bị bắt rồi thì đám
thị vệ còn lại như rắn mất đầu, chỉ một lát sau đều bị quân lính dọn dẹp sạch
sẽ.

Thấy xung quanh không còn nguy hiểm gì nữa, các đại thần tránh trong

hành lang dài đều đi ra, ánh mắt như gươm đao nhìn chằm chằm vào Trầm
Vương. Nếu ánh mắt có thể giết người thì nơi này có nhiều ánh mắt như
vậy chắc hẳn Trầm Vương đã chết không biết bao nhiêu lần.

Có một nam tử mặc hoàng bào đứng trong đám người vây quanh, đại

thần đứng xung quanh tự động tách ra hai bên tạo một con đường.

Trầm Vương trợn to mắt không thể tin, “Điều... Điều này không thể nào.

Ngươi... ngươi không phải đã chết ư?”

Tịch Khánh Lân cười ôn nhã, vết máu đỏ loang lổ trước ngực không ảnh

hưởng chút nào đến phong độ của hắn, “Ngũ Hoàng thúc còn chưa đi, Trẫm
làm sao có thể chết trước được. Đến âm phủ, Trẫm còn sợ tiên hoàng trách
tội Trẫm không chăm lo Phong Yến, khiến cho... loạn thần tặc tử lật trời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.