Tiểu nhị lòng đầy căm phẫn, buồn rầu nói: “Ngươi cứ nhìn các ngã tư
đường đi, ngày nào mà chẳng có người tuần tra? Nhưng nói trắng ra, tất cả
đám nha dịch này đều ăn cơm trắng, cả ngày xài tiền của dân chúng mà
không vì dân chúng làm việc. Chuyện này cũng đã lâu đến thế rồi mà không
thấy bọn họ có được chút tin tức nào của tên hái hoa tặc kia. Các hộ gia
đình trong Tê thành ai nấy đều cảm thấy bất an, các cô nương buổi tối cũng
không dám ngủ.”
Tiểu nhị mau miệng, nên Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm từ đó cũng nắm
được một ít tin tức trọng yếu.
Xem ra đám nha dịch nơi này đều bất tài, mấy ngày nay tăng số người
tuần tra chắc là làm bộ làm tịch để cho Cửu Vương gia xem mà thôi.
Tê thành rất phồn hoa, chỉ kém một chút so với Hoàng Đô, phong cảnh
vô cùng tốt, bốn phía có sơn có thủy, rất xinh đẹp thu hút. Nhưng mà... chỉ
cần nghĩ đến có kẻ dám buôn bán muối lậu thì Mạn Duẫn không khỏi cảm
thán, ngăn nắp bề ngoài, hủ bại trong tâm linh.
Mạn Duẫn lấy ra một khối bạc vụn đưa cho tiểu nhị, xem như thưởng
cho hắn. Sau đó bốn người ra khỏi Lưu Hương Lâu. trên đường người qua
lại như nước chảy, thanh niên nam nữ, nam phụ lão ấu đều có.
Vừa rồi Chu Phi hỏi tiểu nhị xem khách điếm tốt nhất trong thành ở đâu,
rồi bốn người lại vội vàng đánh xe ngựa đi tìm nhà trọ.
Giá tại Tê thành hầu như đều thấp hơn so với Hoàng Đô. Bọn họ đi vào
‘Nghênh Phúc Khách điếm’, đưa tiền, muốn hai gian phòng thượng đẳng.
Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm một gian, huynh đệ Chu gia một gian.
Khách điếm được quét tước thật sạch sẽ, giường và chăn bông được làm
đúng theo chỉ thị của Tịch Mân Sầm, đổi hoàn toàn mới.