ĐƯƠNG PHÁP Y XUYÊN VIỆT THÀNH NGỖ TÁC - Trang 177

“Như vậy ta sẽ có thể sờ đầu sư phụ.” Thổ Đậu khẽ mỉm cười.

“Sờ đầu sư phụ khiến ngươi cao hứng như vậy ?” A Tài điểm điểm lên

trán Thổ Đậu.

“Ân.” Thổ Đậu nghiêm túc gật đầu, không nhìn ra người bị sờ đầu

“Chua xót”.

“Ân cái gì mà ân…” A Tài cố ý xụ mặt trêu đùa với Thổ Đậu.

“Ta sẽ sờ đầu sư phụ như sư phụ sờ đầu ta.” Nghe xong lời của Thổ

Đậu, A Tài cười nói, “Thật sao, vậy từ nay về sau cần phải ăn thêm hai
chén cơm mới có thể cao hơn sư phụ.”

“Ân.” Thổ Đậu gật đầu lần nữa.

A Tài nhịn không được cười rộ lên, nhưng đồng thời cũng mừng rỡ vì

sự thay đổi của Thổ Đậu, nó đã nói nhiều hơn lúc trước. Nghĩ vậy, cũng
muốn cám ơn Triển Cảnh Nham. Ngẩng đầu nhìn y, lại phát hiện đối
phương đang nhìn mình. Y luôn luôn nhìn hắn sao? Lắc đầu, hắn suy nghĩ
nhiều a? Chẳng lẽ là mùa xuân đến, hormone quá thừa, cho nên hắn yy vô
hạn….

Triển Cảnh Nham lẳng lặng nhìn, nhìn biểu hiện phong phú của người

nọ. Người thoạt nhìn ngây thơ như thế, lại là người đưa ra nguyên tắc “suy
đoán vô tội”. Lúc nhóm người Cao Hành nói chuyện, y cũng nghe được.
Người tập võ có nhĩ lực tốt hơn người thường rất nhiều. Nhưng, nếu như
hung thủ của vụ án Lệ Xuân viện thật sự là người đứng sau án trộm ngân
lượng triều đình, như vậy, không an toàn.

Cao Chí dẫn Cao Hành đến hoa viên, thấy bốn bề vắng lặng, dừng

bước lại, xoay người nhìn hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.