“Ân, ngươi thả Ngô đại nhân ra trước, chúng ta từ từ nói.” A Tài nhìn
thấy Dung Phong có chút buông lỏng, giơ hai tay khuyên bảo.
“…. Không được, ta thả hắn, các ngươi sẽ lập tức bắt ta lại, ta sẽ
không nghe ngươi.” Dung phong kéo Ngô Viêm, thối lui từng bước.
Cao Vấn cho Cao Hành một ánh mắt, Cao Hành hiểu ý, lặng lẽ rút lui
ra sau lưng mọi người, đợi Dung Phong không chú ý, xoay người đi gọi
Hứa Ngụy tìm viện binh.
Lúc Dung Phong kéo Ngô Viêm tới mã phòng thì, Hứa Ngụy dẫn đầu
nha dịch đuổi đến, lo lắng Ngô Viêm bị thương, ai cũng không dám tiến
thêm một bước khiến Dung Phong kích động.
“Ngươi không chạy thoát được đâu, Dung Phong…. ” Cao Vấn nói.
A Tài đột nhiên ngăn Cao Vấn lại, Cao Vấn nhìn hắn một cái, hắn
nhìn Dung Phong thương lượng, “Nếu không được, ta đổi với Ngô đại
nhân, ngươi đã muốn dẫn người rời đi, vậy dẫn ta, hơn nữa ta có thể giúp
ngươi tìm ra hung thủ thứ ba.”
“Không được, A Tài, ngươi…. ” Cao Vấn là người đầu tiên phản đối.
“Ngươi nói cái gì …. ” Cao Hành là người thứ hai lên tiếng.
A Tài đưa tay ngăn hai người lại, cho Cao Vấn một ánh mắt ‘Tin
tưởng ta, ta có cách’.
Cao Vấn cau mày, không lên tiếng.
Dung Phong nhìn hắn, ngẫm nghĩ một lát, “Hảo, ngươi tới.”
A Tài tự động giơ hai tay lên, ý bảo hắn không có ‘Mờ ám’, chậm rãi,
từng bước đi lên phía trước, cách Dung Phong một bước thì dừng lại, “Bây
giờ ngươi có thể thả Ngô đại nhân ra chứ?”