“Vâng.” Nói xong, Cao Chí nhanh chóng quay lại.
—————————
Một trong những chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này, chính là
ngủ đến lúc muốn tỉnh, trong lòng A Tài tràn đầy thư sướng, ngồi dậy, giơ
hai tay lên duỗi lưng một cái, “Thật là thoải mái….”
“Heo cũng không ngủ như ngươi.” Thanh âm đột nhiên vang lên dọa
A Tài nhảy dựng, lập tức phản bác, “Quỷ cũng không dọa người như
ngươi.”
“Ngươi….” Cao Hành lần nữa á khẩu không trả lời được, khẳng định
năng lực của người này là một chuyện, chán ghét người này là một chuyện
khác. Nghe Vương Tiểu Hổ nói tên nhóc này đã ngủ 4 canh giờ. Gõ cửa
cũng không có người trả lời, hắn chỉ có thể nghĩ “những biện pháp khác” [
trức tiếp mở cửa ] vào gọi người, vừa vặn thấy người này tỉnh lại.
“Chủ nhân chưa cho phép đã tiến vào phòng, nếu ta là hoàng hoa khuê
nữ, ngươi chờ lấy ta về a.” Nói xong, A Tài y phục không chỉnh tề bước
xuống giường rót cho mình một chén nước.
Cao Hành hít sâu một hơi, ngăn chặn cơn tức của chính mình, “Ngô
đại nhân tìm ngươi.”
“Chuyện gì?” A Tài buông chén nước, chỉnh y phục của mình, mặc áo
ngoài vào.
“Chúng ta tìm được A Đức, đại nhân chuẩn bị thẩm tra án tử này.”
“Nhanh như vậy sao? Hiệu suất làm việc của Ngô đại nhân thật sự
không tệ a.” Cầm lấy bàn chải đánh răng tự chế, bắt đầu vệ sinh sạch sẽ.