“Đường đường là nhị hoàng tử mà so đo với một hạ nhân, không sợ
đánh mất thân phận, bị người chê cười sao?” Triển Cảnh Nham nói, “Thất
thần làm gì vậy, ngươi tưởng nhị hoàng tử là người hẹp hòi như thế sao, đi
so đo với ngươi những chuyện này, còn không làm việc của ngươi. Đúng
không, nhị hoàng tử?”
Nhị hoàng tử ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn về phía Triển
Cảnh Nham, “…… Đương nhiên ta không hẹp hòi như vậy.”
“Hơn nữa, Hàn tướng quân nói chúng ta chỉ có một ngỗ tác, lời ấy
cũng gần đúng. Ngỗ tác được Hoàng thượng phong làm ‘Thiên triều đệ
nhất thông minh’, quả thực chỉ có một.” Triển Cảnh Nham khẽ mỉm cười.
“‘Thiên triều đệ nhất thông minh’?” Danh xưng này quả thật có chút
dọa người. A Tài cố gắng ưỡn ngực tiếp nhận ánh mắt của mọi người, trong
lúc lơ đãng thấy được ánh mắt trêu ghẹo của Triển Cảnh Nham, có chút vi
liễm, trừng mắt, sao nào, Hoàng thượng đã dám phong, hắn cũng dám
nhận. Đương nhiên hắn biết rõ, Triển Cảnh Nham giới thiệu như thế, là hy
vọng hắn gặp ít trở ngại khi điều tra án.
“Thú vị, không biết ngỗ tác đại nhân có kết luận gì?” Chu Địch nói.
“Không có kết luận.” A Tài nói sự thật.
“Xuy!” Hàn Đức cười nhạo, hắn còn tưởng rằng có bao nhiêu thông
minh.
A Tài bất động thanh sắc, không thèm để ý người Triệu quốc cười
nhạo.
Hàn Đức một mực cười, lại phát hiện người trong cuộc không thèm để
ý, cuối cùng chính mình xấu hổ.