“Hảo.”
“Vậy lúc ngươi ở hậu hoa viên có nhìn thấy người nào không?” Nơi
này cách phòng Đại hoàng tử không xa, nói không chừng hắn thấy cái gì
đó.
“…… Chỉ có một mình ta, không thấy những người khác.”
“Ngươi hảo hảo ngẫm lại, có lẽ đây là nguyên nhân ngươi bị tấn
công.”
“Vấn đề cuối cùng ngươi đã hỏi xong, có thể đi ra….” Chu Địch hạ
lệnh trục khách.
“Vậy ngươi có nghe thanh âm gì không?” A Tài không để ý, tiếp tục
hỏi. Hắn thật sự không nghĩ ra nguyên nhân khiến hung thủ muốn giết
người này.
“Người tới……” Chu Địch hướng ra phía ngoài giương giọng hô. Hai
gã hộ vệ đẩy cửa vào.
“Kéo hắn ra ngoài.” Chu Địch ra lệnh.
Ngay sau đó hai hộ vệ kéo tay A Tài lôi ra ngoài, A Tài vừa giãy dụa
vừa nói, “Ngươi cẩn thận ngẫm lại, chuyện này rất quan trọng, hoặc là lúc
ấy ngươi có nhặt được cái gì không?……” A Tài đem tất cả khả năng nói
rõ, mục đích để Phong Vĩ nhớ tới cái gì đó.
“Còn không mau kéo người ra ngoài.” Chu Địch có chút nổi giận.
Đợi cửa đóng, ngăn thanh âm của A Tài bên ngoài, Chu Địch trở về
bên giường.
Phong Vĩ cảm thấy tim mình đập như trống, hắn cứng ngắc chờ đợi
động tác kế tiếp của Chu Địch.