Chu Địch nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng thở dài, “Nghỉ ngơi thật tốt,
có việc bảo ta, ta ở bên ngoài.”
Nghe hắn nói như vậy, Phong Vĩ hơi bất ngờ, sau đó nhẹ gật đầu, xem
như đáp ứng.
“Hai người các ngươi là người Thiên triều sao? Không biết phá không
được án, hai nước sẽ khai chiến sao? Các ngươi giả vờ kéo ta là được rồi,
làm gì mà thật sự ném ta ra ngoài? Đến lúc đó, nếu đánh nhau, các ngươi là
tội nhân của Thiên triều, có biết hay không?” A Tài liên tục giáo huấn hai
hộ vệ như đầu gỗ kéo hắn ra.
“Chúng ta là người Triệu quốc.” Một hộ vệ trong đó không chịu không
nổi ‘Nước miếng’ của A Tài, đành lên tiếng nhắc nhở, hắn phạm vào một
sai lầm, bọn họ không phải người Thiên triều.
“Triệu…… Quốc…… Thì là tội nhân của Thiên triều kiêm Triệu
quốc.” A Tài không muốn rơi vào thế hạ phong, lúc này mới dừng lại, hộ
vệ của dịch quán không phải người của Thiên triều, sao không ai nói cho
hắn biết.