“Ngươi còn nhớ rõ bộ dáng của người đâm ngươi bị thương?”
Phong Vĩ lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói, “Hắn đâm ta từ phía sau,
ta không thấy bộ dáng của hắn.”
Chu Địch đứng một bên nắm chặt tay, nếu không phải kẻ kia…… Hắn
thiếu chút nữa mất đi người này.
“Trước khi kẻ đó tấn công ngươi, ngươi có nghe được thanh âm gì hay
không?”
Phong Vĩ lắc đầu lần nữa.
“Có thể khẳng định người đó có võ công cao hơn ngươi?”
Vấn đề này, Phong Vĩ trầm mặc một lát, nhìn ra hắn khó xử, Chu Địch
nói, “Người nọ một kiếm đâm trúng chỗ hiểm, sao hắn kịp phản ứng……”
“…… Không nhất định.” Phong Vĩ đột nhiên mở miệng, “Lúc ấy ta
không cảnh giác nên không cách nào phán đoán……”
A Tài gật đầu, “Xin hỏi, lúc Đại hoàng tử bị giết, ngươi thật sự canh
giữ ngoài cửa phòng của thái tử điện hạ?”
Nghe thế, Chu Địch nóng này, “Đương nhiên, đã nói cho các ngươi rồi
mà?”
“Thái tử điện hạ, ta đang hỏi Phong thị vệ.” Thanh âm A Tài không
lớn, nhắc nhở Chu Địch.
“Không cần hỏi, lúc đó hắn ở ngoài cửa.” Chu Địch nhíu chặt lông
mày.
“…… Vì sao ngươi hỏi như vậy?” Phong Vĩ nhìn A Tài, hỏi.