DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1011

Khuôn mặt Lạc bà bà dưới ánh đèn leo lét hiện lên vẻ nhợt nhạt u ám,

Lạc bà bà nặng nề hừ một tiếng nói: “Ta đương nhiên sẽ cứu Kỳ Tranh. Nó
là hậu bối của ta, ta tất nhiên sẽ giúp nó, sẽ không hại nó.”

“Thế nhưng ngươi…!” Giang Tam hét lớn.

Lạc bà bà lên tiếng ngắt lời gã, lạnh lùng lên tiếng: “Phó Giang Việt,

chuyện tới nước này, ta cũng không ngại nói cho ngươi toàn bộ chân
tướng.”

“Cái gì chân tướng, không có chân tướng! Lão thái bà, ngươi nếu thức

thời thì nhanh thả ta ra, để ta mang Kỳ Tranh đi!” Giang Tam tức giận ra
sức giãy dụa, nội lực bị phong bế trong cơ thể đang rục rịch, kích thích đến
nỗi thái dương hắn nổi đầy gân xanh.

Lạc bà bà đá một cước vào ngực gã, đem một tia chân khí trong cơ thể

gã đánh tan ra, nhìn gã thống khổ co quắp trên mặt đất, tàn bạo nói: “Phó
Giang Việt, mọi chuyện đều do ngươi tự chuốc lấy. Ngươi sớm đã hoài
nghi phải không, mọi chuyện đích thực không như những điều ngươi đã
được biết, chỉ là ngươi không dám nhìn nhận mà thôi, ngươi sợ sự thật sẽ
làm ngươi sống không bằng chết! Ngươi tên nhu nhược này! Hai đồ nhi của
ta vì ngươi mà chịu bao khổ sở, ta sao có thể để ngươi – cái tên gây ra mọi
chuyện được ung dung tự tại!”

“Đừng nói nữa…đừng nói nữa. Để ta cứu Kỳ Tranh đi thôi, ta chỉ muốn

dẫn Kỳ Tranh đi là đủ rồi…” Giang Tam khản giọng mà gầm lên, âm cuối
đã mang theo một chút thảm thiết nghẹn ngào.

Lạc bà bà dường như không nghe thấy, vẫn cố nói: “Phó Giang Việt,

trước đây ngươi là một võ si*( cuồng mê võ thuật), ngoại trừ võ học không
thứ gì có thể lọt vào mắt ngươi, thế nhưng võ công của ngươi đệ nhất thiên
hạ thì sao, ngươi vô tâm vô tình, lại không có đầu óc, chung quy cũng chỉ là
loại võ phu, thật không biết năm đó Tiểu Tô coi trọng ngươi ở điểm nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.