có thuyền chúng ta đi thế nào? Ngươi cõng từng người bơi qua sao? Chúng
ta bị nhốt trên đảo này, không phải toàn bộ đều trở thành con mồi của tiểu
tử kia sao?” Y vừa làm mặt khổ vừa quay sang Tô Thi Tưởng thầm nói:
“Ca, huynh như thế nào mà lại có thể dạy dỗ ra một tên đệ tử vì đại nghĩa
mà bỏ xó an nguy bản thân cùng người khác thế chứ?!”
Tô Thi Tưởng bất đắc dĩ cười cười. Thế nhưng sắc mặt Quân Thư Ảnh
lại dịu đi. Nếu quả thực như vậy, Sở Phi Dương nhất định bị vây trên đảo
này. Mặc hắn công phu cao thâm đến đâu, cũng không có khả năng bay qua
hải vực rộng lớn.
Sở Vân Phi không để ý đến sự chế nhạo của Tô Kỳ Tranh, nhìn sắc mặt
Quân Thư Ảnh đã dịu đi có chút vui vẻ nói: “Cho nên Quân đại ca cứ an
tâm tĩnh dưỡng, chờ huynh khoẻ…”
“Tiểu tử, ngươi ít quan tâm vớ vẩn đi. Nhà người ta hai người phu thê
ân ái, ngay cả hài tử cũng đã sinh hai đứa, không đến phiên ngươi quản.”
Tô Kỳ Tranh không quen nhìn bộ dáng vui vẻ của tên ngốc qua sư điệt này,
ra vẻ bâng quơ cắt đứt lời Sở Vân Phi, suy nghĩ một chút liền quay qua Tô
Thi Tưởng chứng thực: “Là hai đứa a.”
Tô Thi Tưởng gật đầu. Tô Kỳ Tranh mong ước: “Thiên hạ quả thực có
loại sinh tử dược này sao? Ta cũng muốn một….”
Tô Thi Tưởng bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi muốn có cái gì, ngươi cũng
muốn sinh sao.”
“Đệ muốn ca ca sinh cho đệ. Có được không, ca, chúng ta sinh hai bảo
bảo là đủ rồi.” Tô Kỳ Tranh đùa đùa cợt cợt ôm lấy thắt lưng Tô Thi Tưởng
nũng nịu.
Sắc mặt Phó Giang Việt trong nháy mắt đen như đáy nồi, nhìn Tô gia
huynh đệ hai người dính vào một chỗ, gã rất muốn động thủ tách hai người