Quân Thư Ảnh giống như thấy quỷ mà nhìn Sở Phi Dương, giận tái đi,
một mạt màu đỏ hiện lên ở cần cổ và hai má, giương mắt trừng hắn nửa
ngày, mới mở miệng: “Ngươi…..” sau tiếng đó, không nói tiếp câu sau.
Dừng nửa ngày, rốt cục thì bất đắc dĩ thở dài một hơi, đẩy bàn tay đặt
trên cằm ra, cúi đầu, vẻ mặt u sầu.
Sở Phi Dương ngồi xuống kề bên Quân Thư Ảnh, nâng tay ném một cây
củi vào đống lửa, dùng bả vai đẩy đẩy Quân Thư Ảnh, quay đầu nhìn y
cười: “Ngươi làm cái biểu biểu tình gì vậy? Không phải ngươi yêu ta sao?
Ta cho phép ngươi làm bạn với ta, sao ngươi lại rầu rĩ không vui? Chỉ cần
ngươi gật đầu một cái ta sẽ lập tức mang ngươi rời khỏi sơn động này, rời
khỏi hoang đảo này, tìm một địa phương náo nhiệt, hảo hảo chơi đùa một
phen.”
“Ngươi muốn chơi đùa thế nào?” Quân Thư Ảnh khẽ cau mày nhìn hắn.
Sở Phi Dương liếm liếm môi, đôi mắt lúc này phóng ra tinh lượng
quang mang, tựa hồ đang suy nghĩ đến chuyện gì cực kì vui vẻ: “Đương
nhiên là….tuỳ tâm sở dục, nắm trong tay sinh tử, tận tình….”
Quân Thư Ảnh nhìn thấy trên mặt hắn toát ra dục vọng muốn giết
người, trên khuôn mặt tuấn mĩ thậm chí tràn ngập, tràn ngập vội vã, ngay
cả khoé miệng hắn lộ ra tia mỉm cười ở trong mắt Quân Thư Ảnh cũng trở
nên vặn vẹo.
Quân Thư Ảnh chỉ đột nhiên cảm thấy ngực một trận bực mình, nhấc
chân đá qua: “Không cho phép ngươi cười như vậy!”
Sở Phi Dương một tay bắt lấy mắt cá chân của y, sắc mặt trầm xuống:
“Ngươi làm gì?! Thư Ảnh, ngươi không được thị sủng mà kiêu!”
“Cút cái thị sụng mà kiêu của ngươi đi.”Quân Thư Ảnh một cái xoay
người nhanh nhẹn, tay áo tung bay liền đã đứng trước mặt Sở Phi Dương