DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1137

Sắc mặtQuân Thư Ảnh hồng hào mang theo vẻ lơ mơ mới ngủ dậy,

không có chút dáng vẻ tiều tuỵ, chí ít nhìn qua vô cùng tốt, chỉ là đôi mi
nhíu chặt như nhắn nhủ tâm tình bất mãn của y.

Quân Thư Ảnh không chịu nổi bị quấy nhiễu mở mắt, không vui giật tay

Sở Phi Dương ra, quay đầu đẩy tấm mành dày, nhìn thoáng qua bên ngoài
cửa sổ, dường như rất khó chịu với sắc trời sáng sủa bên ngoài, nâng tay
che trước mắt, buông rèm xuống.

“Ngươi đừng quấy nhiễu ta, thuyền ngừng hãy gọi.” Quân Thư Ảnh oán

giận, đôi mắt vừa nhắm đã lại muốn ngã lên tháp.

Sở Phi Dương cuống quít kéo Quân Thư Ảnh vào trong lòng, hai tay ôm

lấy thân thể ấm áp đó, bất đắc dĩ thở dài, Quân Thư Ảnh cũng không phải
chỗ nào cũng ngủ, dù sao cái ôm ấp này y từ lâu đã cực kì quen thuộc, ấm
áp lại thoải mái, không bao lâu liền ngủ sâu.

Sở Phi Dương chôn mặt lên vai Quân Thư Ảnh, cảm thụ nhiệt độ ấm áp

của y, trong lòng lại dâng lên một sự sợ hãi không thể át chế. Hắn rất sợ sẽ
có một ngày Quân Thư Ảnh cứ ngủ dài đi sâu vào giấc mộng như vậy,
không bao giờ tỉnh lại nữa…

Ngoài cửa truyền đến vài tiếng động lạ, tựa hồ có người ở bên ngoài

khoang thuyền, nhưng Sở Phi Dương không có tâm lực ngẩng đầu nhìn ra
đó.

Phinh Đình bọc cả người kín mít chỉ lộ mỗi đôi mắt, trong lòng mang

theo áo choàng dày cộp của mọi người đứng ở ngoài cửa. Mặc dù ở trên
đảo nàng bị sự lạnh lùng của Sở Phi Dương tổn thương rất nặng, nhưng mà
chỉ buồn bã bi thương vài ngày, khi quên mất chuyện xưa lại trở nên vui vẻ
như thường.

Phinh Đình nâng tay đang muốn gõ cửa, bên cạnh bị một người ngăn

trở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.