DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1138

“Ngươi làm gì đó? Tránh ra.” Nàng trừng mắt nhìn người đứng chắn

trước mặt mình.

“Quần áo và đồ dùng hàng ngày ta đã đưa cho Sở đại ca, những thứ này

cô tự lưu cho mình dùng đi. Trên biển gió lạnh, nữ hài tử vẫn nên tự biết
chiếu cố chính mình.” Sở Vân Phi hếch hếch cằm nói.

Phinh Đình híp mắt nhìn cậu một lát, hừ một tiếng: “Được, ngươi đưa

cho Sở đại hiệp, ta đến đưa cho Quân công tử không được sao, nhanh tránh
ra nhường đường!” Nói xong lách qua bên cạnh.

Sở Vân Phi tiếp tục ngăn cản, cả tiếng nói: “Môn chủ đại nhân, ngươi

nên hết hi vọng vọng với đại ca đi, đều đã như vậy mà cô vẫn không nhìn
ra sao, trong lòng của huynh ấy chỉ có Quân đại ca, cô đừng mong chia rẽ
người khác!”

Phinh Đình cả giận nói: “Ai nói ta muốn chia rẽ người khác! Dáng điệu

Sở đại ca thế nào ngươi đều đã nhìn ra, ta lẽ nào lại không! Chẳng lẽ ta còn
ngu xuẩn hơn cả ngươi sao!”

Sở Vân Phi mặt đỏ bừng: “Vậy cô còn làm gì? Quân đại ca gần đây thân

thể không tốt, nếu như thấy cô và Sở đại ca mắt qua mày lại, khẳng định
tâm tình sẽ không tốt.”

Phinh Đình oa một tiếng, mắt mở to ra quan sát Sở Vân Phi một hồi, ha

ha cười nói: “Nhìn không ra a, ngươi thế nhưng lại là một tình thánh, ngươi
thích Quân công tử như vậy a. Nhưng mà hiển nhiên ngươi không đủ hiểu
rõ y. Sao tâm tình y lại không tốt a, y căn bản không thèm để ta vào mắt.”
Phinh Đình nói xong, đưa mấy thứ trong tay chuyền qua Sở Vân Phi, xoay
người sang chỗ khác lắc lắc tay nói: “Ngươi không cho ta tiến vào thì thôi,
vậy ngươi tự vào đưa đi, đây đều là những thứ sư phụ ngươi tìm được từ
trên thuyền, muốn phân cho mọi người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.